Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

Moschino F/W 2014 - Milan Fashion Week

Ngày này của một năm trước, tôi hẳn đang êm ấm trong góc căn phòng nhỏ của mình, cùng với tách café lạnh ngắt còn nguyên si (không hiểu sao tôi thích việc pha café mỗi buổi sáng, và gần như không bao giờ bỏ qua thủ tục này trước giờ làm việc...nó làm tôi thấy ngày chậm chạp thảnh thơi hơn một chút, kiểu thế! Còn việc uống thì...tùy duyên!!), ăn ngủ với các show thời trang đang diễn ra nơi thành Milan tráng lệ lộng lẫy. Đọc đến đây chắc bạn cười tôi lắm, kiểu như một phóng viên gì mà ngồi túc trực show trước màn hình máy tính? Nghe quê mùa nghiệp dư vậy?? Thiệt tình tôi cũng không muốn vậy, hay tưởng tượng ra cảnh mình đeo cái máy phim lủng lẳng, mặc áo sơ mi boyfriend trắng và quần jeans boyfriend bùng nhùng, mang giày mũi nhọn Jimmy Choo mà chạy tới chạy lui không hề biết mỏi, có thể chụp cả Street Style lẫn Runway rần rần...Ôi nhưng mà đời không như là mơ! Chả biết đến mùa nào các tạp chí thời trang ở Việt Nam mới có đủ tiền mà cho phép mỗi phóng viên cứ đến mùa show là bay lượn London, New York, Milan, Paris tác nghiệp thực tiễn nữa? Tương lai nghe có vẻ mờ mịt lắm và quá trình hội nhập thời trang thôi chắc chỉ thể trông đợi vào các ông lớn trong ngành như LUALA hay Tràng Tiền chi đó...? Đành nghĩ nên tự trông cậy vào bản thân mình, nói rằng cỡ chục năm nữa khoảng ngoài 30 phải thực hiện được giấc mơ này đó để mà biết đường phấn đấu nhen em Trầm!!!

Một năm sau của một năm trước tôi đã làm nghề khác rồi, bỏ kiếp ăn ngủ với quần áo và model tôi chuyển sang kiếp công ty là nhà, bàn làm việc là giường, ăn ngủ với bánh trái và đồ ăn...đôi khi vì làm việc bận rộn quá sợ đồng nghiệp kì thị cũng có chuyển ra quán café mà tránh né nhưng hầu như vẫn cứ làm đều ngày 12 tiếng, bonus thêm 1-2 tiếng trước giờ đi ngủ @@. Hiện tại thì thật tôi cũng đang bận lắm, ngồi mần cái bản thảo của cô Sheep thiên hạ đệ nhất "sai chính tả" muốn ói máu luôn nhưng mà vì bỗng nhiên đêm rồi tôi lại mơ thấy 1 look ở trong BST Moschino F/W 2014 nên mặc dù tiêu chí sống gần đây là "lờ lớ lơ" tôi vẫn cứ buộc lòng nhớ đến nghề cũ mà muốn viết lại những dòng này.

Nói thật, trước khi tôi mơ đến look này (chắc chắn tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi, chứ không thì làm sao có thế???), tôi chưa xem BST của Moschino mùa này. Ngày đó còn đương nhiệm BTV thời trang tôi còn cần cập nhật tất tần tật những gì sẽ diễn ra của giới thời trang hằng ngày, nhất là những show diễn...nhưng bây giờ tôi thường chỉ có nhu cầu xem và ngắm những show diễn của những nhà mốt tôi thích như Prada,  như Chanel, như Hermés, Chloé...Tôi thích những thiết kế của Chloé và Hermés - tối giản, thanh lịch và nữ tính. Tôi hóng mỗi show diễn của Prada và Chanel bởi sự bất ngờ táo bạo và đầy cá tính mà Muccia Prada và Karl Lagerfeld sẽ tạo ra qua mỗi BST, nó dường như luôn luôn mới mẻ, luôn luôn hấp dẫn, không bao giờ mang dáng dấp của bất cứ một thiết kế nào trước đây. Nó có thể "rất khó để khoác ra đường, trừ phi bạn đang ở Milan hay Paris", nhưng luôn khiến tôi muốn òa lên hào hứng: "Wow, tuyệt diệu!"
Moschino vốn không phải gout của tôi. Tôi cũng không thường trông đợi nhiều vào những điệu Junk đầy sức sống, nổi loạn, hầm hố và có đôi chút ngỗ ngược luôn thấy đâu đây trong các BST của nhà mốt này. Nhưng đó là phong cách và dấu ấn, là một tinh thần mà khi còn ở đỉnh cao (cuối những năm 80s), Franco Moschino dường như khuấy đảo làng thời trang - ngầm truyền đi tuyên ngôn "không giới hạn" và "tự do bứt phá" tới các con chiên ngoan đạo vốn luôn trung thành với những mẫu thiết kế "nữ tính - an toàn - hoàn hảo" như Dior, như D&G...Bạn có thể không thích Moschino, có thể không chọn nó cho outfits thường ngày, nhưng bạn không thể không tò mò về nó, chú ý đến nó. Hẳn là một sự "chơi trội" có chủ ý rất dễ thương.


Thiết kế của Franco Moschino đương nhiệm với những slogans đại loại như: "to be fashionable, did not mean one had to wear excessively expensive clothes and jewellery" - từ chối đi theo những mẫu mã kinh điển hoàn hảo mà theo ông là "sự đắt đỏ nhàm chán". Franco chủ yếu sử dụng chất liệu vải thân thiện với môi trường và cho ra mắt dòng sản phẩm "Cheap & Chic" như lời thách thức ngông cuồng với giới thời trang mô phạn tưởng như chỉ có chỗ cho các nhà mốt thâm niên vài thế kỷ! 

Người ta nói nhiều về sự "chấn động" khi Jeremy Scott - con ngựa bất kham vốn quá chảnh chọe khi liên tiếp khoát tay với các lời mời đến từ những nhãn hiệu đình đám như Versace hay Chloé...rồi giờ đây nghiêm chỉnh đầu quân Moschino. Riêng tôi thấy điều này dễ hiểu, ai chẳng thấy mình sẽ bị hấp dẫn hơn, thân thuộc hơn, gắn bó hơn với những điều - những người có cùng phong cách, cùng cảm nhận, cùng tư tưởng!? Hẳn chúng ta đều thấy sự tương đồng trong những thiết kế có phần điên rồ, phá cách và hài hước của Franco và Jeremy! Và sự công phá khi 2 "thế lực ngỗ ngược" lần đầu ra mắt thực sự đã không phụ lòng đợi mong của giới mộ điệu. Lướt qua một loạt các trang tạp chí, blog thời trang, facebook hay instagram...người ta hào hứng với những bức hình chụp Runway Look nào váy Mc Donald, nào váy vỏ kẹo, giấy báo...tràn ngập New Feeds của các tín đồ. Chao ôi, lại nói về cảm hứng, ai có thể tạo ra những giá trị nghệ thuật lấy cảm hứng từ...thùng rác ấy như Moschino và như Jeremy cơ chứ. Nó lộn xộn một cách sang chảnh, và kiêu kỳ một cách hài hước. Rồi tôi bắt gặp Chanel đâu đây. Ha, điều này thì không thể lạc đi đâu được, rằng nó đúng là sự ngông cuồng xấc xược chỉ ở Moschino mới có. Nếu là chúng ta thấy cái sự "đạo mẫu" này ở một BST nào khác, chắc chắn người hâm mộ thời trang nói chung và Chanel nói riêng sẽ lại la lên thống thiết, phỉ báng một sự kém cỏi hay ý tưởng nghèo nàn...nhưng bởi vì nó là Moschino - một NTK với tuyên ngôn bất di bất dịch: "A good copy is better than a bad original" thì ai mà thèm quan tâm nữa cơ chứ!? Thực tế, Franco cũng đã từng bị kiện bởi phi vụ "sao chép" này từ phía nhà Chanel vương giả - nhưng bạn thấy đấy, thời gian có thể làm nhòa đi tất cả và cuộc đời cũng dễ dàng tha thứ cho một tài năng! Giờ đây, với sự hợp tác từ phía Jeremy Scott và lần ra mắt đầu tiên tái hiện lại thời hoàng kim của nhà sáng lập - người tiền nhiệm như một lời cảm ơn đầy thành ý, chúng ta chắc chắn còn nhiều thứ để hy vọng hơn vào những mùa tiếp theo từ "cô nàng Moschino ngang ngược nhưng sâu sắc" <3











Anh này mặc cái áo cũng thật là "tinh vi" và show off làm sao chứ, cứ như Itali ấy chẳng có cái chết mẹ gì ngoài Moschino của anh ấy vậy. Thật kiêu! Nhưng cũng thật dễ chịu :3 (quyền năng của việc được yêu chiều là vậy đó, muốn ghét lắm nhưng cũng cứ thấy yêu!)

À, nhân đây, đằng nào cũng trót dài dòng rồi, muốn nói vài câu cái sự trùng hợp giữa màn ra mắt đình đám nhưng cũng đầy "tai tiếng" của Mc Donald khi tới Việt Nam. Thiệt tình tôi vốn biết dân VN tôi tinh vi sĩ vỏ, nhưng không ngờ căn bệnh này đã trầm kha đến vậy sau hồi tôi chứng kiến các cô/các chị/các anh lên FB chửi Mc Donald sa sả??? Ủa có phải nào đó tới giờ tôi vẫn nghe mọi người ao ước giá như ở VN có Mc Donald, rồi trách bọn nó sao kiêu kỳ hợm hĩnh bao nhiêu năm không chịu vô nước mình, ra nước ngoài là tranh thủ chưa đi ăn đặc sản bản xứ phải vô ngay Mc Donald ăn cho biết mùi...vậy mà giờ nó vô rồi các chị lại làm quá ghê, ra chiều tao không cần, ăn đâu có ngon nghẻ gì mà đắt đỏ, v.v...??? Bản thân nó vốn như vậy rồi, các chị cũng biết quá rõ rồi đâu có phải người ta lừa đảo gì đâu mà phản ứng dữ vậy, mấy chị không thích thì để người khác thử chứ mắc mớ gì đi bêu rếu người ta? Thiệt tình! Bản thân mình vẫn thích Mc Donald lắm, hiuhiu!
Ha, nhưng đợt này từ cái BST Moschino không chừng mùa Hè tới các bánh bèo thi nhau đi ăn Mc Donald để lượm vỏ hộp về...làm clutch sóng sánh với các fashionista thì quá là lợi cho "bạn humberger thân thiện hình trái tim" nha <3

Love ya, xoxo!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét