Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

Chúng ta đâu có gì, ngoài tuổi trẻ đã sắp sửa vụt qua?

Ngày còn bé xem phim, thấy phụ nữ đến tuổi trung niên thường xuyên bị ám ảnh và chán ngán bi quan vì mình đã ko còn trẻ...tôi thường ra vẻ tội nghiệp chê bôi, nghĩ rằng cứ thuận theo tự nhiên mà hưởng thụ, độ tuổi nào chẳng có thể hạnh phúc, phụ nữ luống tuổi có sự đằm thắm quyến rũ và sắc sảo của mình, sao phải dài giọng oán thán?

Bây giờ tôi ngồi đây, đếm số tuổi của mình và hằng ngày lên fb cập nhật ảnh cưới của bạn bè, tối tối về nghe Mẹ rả rích bài ca lấy chồng...mới giật mình nhận thấy có vẻ như mình cũng sắp hết đát, mới thấu hiểu nỗi lo sợ buồn bã ấy không phải chỉ vì nhan sắc tàn phai...

Một hôm đứa bạn thân tìm đến tâm sự,nói rằng chắc tao ko đi du học nữa, vì đi sẽ mất 5 năm, về rồi thì làm sao có thể yêu ai được nữa, cưới ai được nữa? Tôi cười chua chát, hóa ra ước mơ hoài bão một thời, khát khao cháy bỏng rền rĩ suốt bao năm...cuối cùng cũng bị đánh gục bởi một thứ trách nhiệm của cuộc đời ko thể chối bỏ. Lặng đi một hồi rôì nói với nó: "vợ có thể đợi mình, nhưng thời gian ko đợi, có những việc nếu ko làm ngay, sẽ ko bao giờ còn cơ hội nữa!". Thực ra, thứ chúng tôi sợ ko phải là thời gian, cũng ko phải tuổi già nhăn nheo rúm ró, mà chính là những loại trách nhiệm sẽ đến theo cùng nó, muôn vàn thứ cân nhắc lo toan. Càng nhiều trách nhiệm sẽ càng làm chúng ta trở nên hèn mọn và sợ hãi....cái này mẹ ko thích, cái kia ko thuận lợi cho gai đình, phải về quê thôi, vợ mới xin được việc ở trường c1 thị trấn...trăm ngàn nỗi lo toan.
Khi chúng ta còn trẻ, chỉ phải lo cho 1 mình bản thân, thế giới chẳng có gì to tát, sự ngông cuồng và trái tim hồn nhiên quả cảm cho phép được thoải mái tung hoành, bởi vì ta còn có quyền được lựa chọn và từ bỏ, quyền được mắc sai lầm và tuổi trẻ sẽ cho ta thời gian và sự nhiệt thành mà sửa chữa...Tuổi và thời gian, chính là khiến chúng tôi nuối tiếc những sự phù phiếm ko biên giới của quãng đời còn trẻ.

Tôi có một điều duy nhất tôn thờ trong cuộc sống, chính là những trải nghiệm cảm xúc mỗi khoảnh khắc tôi đi qua. Những điều tôi nghĩ sẽ cho vốn sống dày dạn, mà muốn có càng nhiều thì phải sống càng sâu, càng cần nhiệt tình lăn xả, ko ngại khó khăn, ko ngượng ngùng lo lắng. Mọi người cứ trách tôi liều lĩnh, nhưng có lúc tôi buồn buồn nhận ra, nó cũng chỉ là cách tôi dọn đường tích lũy kinh nghiệm cho một ngày nào đó sẽ trở nên điềm tĩnh và sáng suốt hơn thôi. Một ngày nào đó tôi sẽ ko còn ngây dại và cuồng nhiệt nữa...đó chắc chắn là điều buồn tẻ nhất thế gian.

Bây giờ mới thấu hiểu được câu cụ Trịnh Công Sơn viết: "Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ?"









1 nhận xét: