Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

' Người của Phố - Bill Cunningham '

Vẫn là câu chuyện về Street Style - show diễn thời trang diễn ra quanh năm suốt tháng ở bất cứ ngõ ngách nào của bất cứ nơi đâu trên Thế giới luôn khiến tôi mê đắm, nhưng hôm nay, có một lý do đặc biệt hơn nữa để tôi lại viết về - một người đàn ông 82 tuổi với chiếc máy ảnh phim lủng lẳng trước ngực, một bộ "đồng phục" với chiếc áo khoác màu xanh công nhân hầu như không thay đổi và một chiếc xe đạp trên khắp mọi nẻo đường New York, dù hiếm khi lên tiếng, hiếm khi xuất hiện vẫn buộc mọi người phải nhớ về mình.
Người ta gọi ông bằng rất nhiều danh xưng mĩ miều to tát, nhưng tôi thích nhất cách gọi giản dị của tờ New Yorker - Người của Phố.

Ông là Bill Cunningham.


Là Bill đã khai sinh ra phong trào chụp ảnh thời trang đường phố. Hay chính là đường phố đã sinh ra ông - lưu tên ông và vinh danh ông? Trước Bill, người ta chưa từng biết đến một thế giới rực rỡ sắc màu, đầy sinh động, cảm hứng, và vô cùng lý thú như vậy ngoài những sàn diễn hào nhoáng hay những bữa tiệc tối sang trọng lấp lánh ánh đèn mà ai ai cũng chỉ chú tâm đến một việc duy nhất: "dress up cho thật kiêu kỳ lộng lẫy".

Trong cuộc đời nhiếp ảnh suốt hơn 4 thập kỷ của mình, Bill đã ghi lại những khoảnh khắc huy hoàng của thời trang trên đường phố của biết bao nhiêu thế hệ, bao nhiêu giai đoạn lịch sử...và bao nhiêu con người. Bao gồm cả những celebs lẫy lừng mà ông...chẳng biết họ là ai? Phải rồi, vì Bill không hề chú ý đến bất cứ một khuôn mặt nào, "tất cả những gì ông quan tâm là quần áo!"

Người ta đã viết rất nhiều, nói rất nhiều về Bill, những tờ danh tiếng nhất, những con người quyền lực nhất... như Oscar de la Renta, như Micheal Kors, như Iris Apfel...Và tôi cũng chắc rằng, trên cuộc đời này khó mà tìm được con người thứ 2 nào lại khiến bà hoàng quyền lực Anna Wintour phải nhắc đến với thái độ kính trọng khiêm nhường đến vậy khi nói: "Chúng tôi chưng diện cũng chỉ là mong được Bill chú ý" hay "Ông ấy chụp ảnh tôi khi tôi còn nhỏ. Lúc nào cũng là một hoặc hai kiểu, hoặc là ông ấy lờ tôi đi. Điều đó đồng nghĩa với cái chết". 
Và trong một show diễn thời trang danh tiếng, khi người ta phải "giải cứu" Bill lúc ông bị mắc kẹt trong đám đông đứng trước cửa khách sạn, họ đã nói: "Làm ơn, ông ấy là một trong những người đàn ông quan trọng nhất trên trái đất". Qủa không ngoa. Nếu không phải là Bill, chúng ta chắc không thể có được kho tàng tư liệu đồ sộ đến thế về phong cách thời trang ứng dụng qua năm tháng trên một sàn diễn hiện thực - gần gũi và quan trọng bậc nhất của thời trang - đường phố. 

Con đường đến với thời trang của tôi là đi qua các blog với hàng trăm bloggers tôi thuộc tên nằm lòng hằng ngày tự chụp ảnh street style của mình tuy quá perfect và không có điểm nhấn gì đặc biệt lắm nhưng cuối cùng cũng đưa được tôi đến với Bill và với Scott Schuman - 2 người chụp ảnh mà đơn giản là khiến tôi luôn thích thú với mọi thứ họ ghi lại, những fashionista với đôi giày "chẳng giống ai", những bước chân như bay trên không trung...qua những vũng nước mưa giữa đường, những khoảnh khắc chiếc váy ren yêu kiều phất phơ bay trên...nắp cống...
Nếu bạn mày mò tìm hiểu về Bill, hay xem những đoạn clip tư liệu ghi lại cung cách ông tác nghiệp, cái dáng khom khom cúi người dí máy ảnh thật sát một đôi giày, hớt hải chạy theo một bóng dáng nổi bật nào đó lọt vào tầm mắt của ông trên đường, hay nét mặt rạng ngời sung sướng dung dị khi chớp được một thứ gì đó - một khoảnh khắc nào đó hay ho của thời trang, bạn chắc chắn cũng sẽ bị hấp dẫn bởi ông ấy như tôi và như ngàn vạn người phụ nữ trên thế giới này. Với bộ đồ đơn giản nhất, chiếc máy ảnh cũ kỹ và loại phương tiện di chuyển bình dị nhất - xe đạp (ngoài tất cả những thứ còn lại của cuộc đời đều giản dị và hạn chế một cách kỳ lạ, xe đạp có lẽ là sự tiêu xài hoang phí nhất trong cuộc đời Bill khi ông đã phải dùng đến cái thứ 29, do 28 cái còn lại đều bị mất trong quá trình ông lang thang đuổi theo những "chú chim của thiên đường" trên phố), Bill lại khiến tất cả thế giới thời trang phù phiếm xa hoa phải nghiêng mình kính cẩn và tìm đến ông như một sự công nhận cao quý.

Tuy vậy, Bill hoàn toàn phủ nhận việc người ta tôn vinh ông như một nhiếp ảnh gia tài năng thực sự, ông chỉ đơn giản nhận mình như một người ghi lại những gì diễn ra hằng ngày trên đường phố. Điều khác biệt chính là sự lựa chọn ghi hình khó tính trong những gì nhìn thấy, ông chỉ chụp lại những thứ ấn tượng xuất sắc, hay kiếm tìm những người phục trang thực sự nổi bật. Bill luôn nói rằng ông không hề làm việc, tất cả chỉ đơn giản là thú vui của ông, và ông làm nó cho chính mình, lưu giữ cho chính mình. Đúng vậy, cho chính mình chứ không phải để được nhìn vào. Và tôi cho rằng đó chính là điểm khác biệt khiến ông trở thành một huyền thoại của New York. Làm những điều tuyệt vời nhất, giá trị nhất với một đam mê chân thành nhất, trong sáng nhất và thái độ nghiêm túc nhất.


Bill tác nghiệp ở Paris trong chiếc áo mưa chằng chịt vết băng dính...vì rách của mình. Ai có thể làm ngơ trước hình ảnh của một người đàn ông kì lạ đến thế này cơ chứ?


Cái dáng khom khom rất đặc trưng khi Bill chụp Details. Ông ấy đặc biệt thích các chi tiết nhỏ tinh tế...như những đôi giày, hay đường may vai áo...


Đồng phục của Bill với chiếc áo màu xanh công nhân, mũ beret và máy ảnh Nikon trường kỳ.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét