Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014

I warmly welcome you, 2014 !


Tôi đã kỷ niệm khoảnh khắc đầu tiên năm 2014 của mình bằng một nỗi buồn và những dòng tê buốt run rẩy nghĩ về người đàn ông tôi yêu...từ rất lâu rất lâu trước đó.

Tôi đã từng tưởng rằng mình sẽ mãi mãi ôm nỗi nhớ nhung tuyệt vọng đó, đi qua hết năm này đến năm khác, đi qua hết mọi con đường, và từ chối mọi cơ hội cho chính mình...
Nhưng rồi, tôi vẫn xếp gọn mọi thứ để thu dọn nhà cửa, để bước ra đường, mua hoa và làm duyên cho cái góc nhỏ bé xíu cưu mang tôi qua những tháng ngày cô quạnh. Rồi tôi trở về nhà của Mẹ Mẹ và chị Môn. Lại làm những việc nội trợ vặt vãnh. Lại thấy mình thảnh thơi và tĩnh lặng.

Có phải chưa từng có nỗi đau nào có thể khiến tôi gục ngã?

Có phải kể cả anh ấy cũng chẳng thể khiến tôi kiệt quệ?

Hay là, chính vì tôi đã cứ lao theo cuộc sống thường nhật, những bận bịu và những thành quả...để tránh mặt khỏi nỗi xót xa ấy?

Sự ráo hoảnh đến vô tình - từ những đau đớn tuyệt vọng mà sinh ra.

Nếu có thể ước một điều cho năm mới, để cân nhắc tới lui, người ta sẽ chọn ước điều gì?

Sức khỏe - Tình yêu - Thành công hay Hạnh phúc?

Tôi chỉ, ước đừng mất mát gì thêm nữa.

Và ngày làm việc đầu tiên của năm mới, tôi vẫn là tôi - chỉn chu và lịch thiệp, vui vẻ và nhiều cảm hứng, chăm chỉ và nghĩ những điều giản đơn...như áo, như giày, như trà, như sách.

Vậy cũng tốt, ta cứ cố dùng mọi cách nói rằng mình đang vui, rồi niềm vui đó nó cũng thấm vào tiềm thức. Và sẽ đến lúc ta ngạc nhiên bởi biểu hiện của chính mình: "ồ, ta đang vui, thật!"










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét