Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Những thảnh thơi tưởng niệm nỗi buồn !

Người ta thực ra đâu cần phải luôn vui vẻ mới sống. Những nỗi buồn mới là nguồn cơn cho mọi lẽ yêu thương và mọi niềm hứng khởi.

Tôi thường nói với các bạn của mình, khi tôi vui, tôi chả làm được cái mẹ gì cho cuộc đời hết.
Đúng quá, bởi những lúc này, thường cứ miệt mài theo những thứ hào nhoáng và bận rộn chơi bời, đến thời gian nghĩ còn chẳng có, lấy đâu ra không gian để mà hoài niệm, để mà chiêm ngẫm, để mà tư duy?
Nếu chúng ta cứ luôn vui vẻ, chúng ta sẽ quên hết cả những yêu dấu cũ, những người tình cũ, hiện tại bị bỏ hoang và người yêu thương ta đang ở xa lấy lối nào mà tìm về tim ta được nữa? Lúc ấy thì cuộc sống mới thật là tẻ nhạt biết bao nhiêu, chỉ mấy niềm vui và mấy sự cao hứng vô nghĩa.Thật là một sự sung sướng đáng quan ngại.

May mắn thay, tôi thuộc tuýp hay buồn. Hoặc đôi khi, tôi chủ động dành thời gian cho những nỗi buồn. Chắc tại bản chất lười biếng và ù lì, tôi thích sống chậm, thích mỗi ngày của tôi trôi qua đều phải có "hơn một" lúc lỡ nhịp và lặng yên. Để tôi còn thi thoảng vẩn vơ suy tư về một người nào đó "lâu lắm tôi không gặp", và cầm máy gửi vội một cái tin, để rồi sẽ nhận lại được một lời giản dị mà nồng ấm: "Mọi thứ của tớ vẫn ổn, bên ấy thế nào rồi? Cậu còn đau đầu không?". Để tôi biết rằng mình vẫn được yêu thương, được nhớ tới và được quan tâm, chỉ cần tôi mở lòng ra và bước qua nỗi nặng nề, tôi sẽ là cô gái hạnh phúc nhất.
Và bởi vì tôi những nỗi buồn luôn làm tôi lặng lẽ và khao khát yêu thương, tôi sẽ chỉ hồi tưởng những phút giây hạnh phúc đã từng được trải qua, rồi để nó lấp đầy tâm trí. Thế là, bất kể người ấy có lỗi với tôi bao nhiêu, đã từng khiến tôi đau khổ đến thế nào, trong tôi cũng sẽ chỉ còn lại dấu yêu và những kỷ niệm ngọt ngào. Đó là cách tôi vẫn thường làm, để tự mình chữa lành những vết thương, để bao dung những khổ đau uất hận, để trái tim lại được nâng niu sưởi ấm và để cho bản thân thêm cơ hội lại đặt niềm tin nơi cuộc đời.

Sống thảnh thơi có gì sai đâu mà lại khước từ?

Nhưng cũng có lúc tôi không nghĩ đến ai. Cũng chẳng nghĩ đến mình. Tôi chỉ là muốn tâm tư không vướng bận điều gì cả để có thể hoàn toàn tập trung vào đọc một cuốn sách, hay một cái gì đó như tạp chí, blog. Và trong quá trình tôi đọc, tôi thẩm thấu kiến thức và học hỏi được một số điều, tôi kiểu gì cũng bật ra một ý tưởng nào đó. Thế là tôi lại tiếp tục với công việc của tôi, đam mê của tôi, miệt mài với những chuỗi ngày đi làm hạnh phúc và nhiều trải nghiệm thú vị. Cuộc sống quả thực là quá đáng yêu.

Khi bạn tôi hỏi: "Mày thường làm gì để vui?". Tôi trả lời: "Ngồi tưởng niệm những nỗi buồn", và nghi thức của tôi thường là những việc làm thảnh thơi nhỏ bé, đốt một tách tinh dầu, pha một cốc trà, đọc một cuốn sách hay là viết vài dòng hoang hoải.

Nên, các bạn thân yêu, đừng kỳ thị những nỗi buồn, hay cả những lúc cô đơn, cứ để nó đến, lẩn thẩn cùng nó với những điều vớ vẩn và tận hưởng cuộc sống. Rồi bạn chắc chắn sẽ lại vui thôi.

C'est la vie <3





.

Love you, xoxo!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét